Bạn thân mến! Khi bạn đọc câu chuyện dưới đây, đọc được chừng phân nửa thôi, có thể bạn sẽ nghĩ "Trời, trời, sao gì mà ngốc - ngốc loạn xà ngầu lên luôn dzậy nè, thôi hỏng đọc nữa!". Nhưng, nếu bạn kiên nhẫn chút xíu, tò mò chút xíu và đọc luôn cho đến hết, rồi bạn ngồi ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một hồi lâu, bạn sẽ mỉm cười "Ấy dzà, sao mà... cũng có lý hen. Cái hồi mình mười mấy tuổi, mình cũng vẩn vơ dzậy nè!"...
Có một con bé, sống bình yên ấm áp trong tình yêu thương của tất cả mọi người, và như lời một trong số những người yêu thương đó, con bé là "VIP" của tất cả mọi người.
Con bé 19 tuổi, ngốc nghếch và xấu xí, sáng 8h dậy và tối 2h đi ngủ, bình thường như bao người bình thường khác. Chỉ có điều, nó là một con ngốc.
Người ta hay buồn khi người ta nhận ra mình là một đứa ngốc, nhưng chưa bao giờ con ngốc thấy buồn vì một điều vô duyên như thế. Nó ngốc nhưng nó được mọi người yêu thương lắm, và đó là điều làm con ngốc thấy hạnh phúc nhất.
Gia đình con ngốc khá giả, tạm gọi là thế. Thật sự thì con bé hạnh phúc rất nhiều so với nhiều gia đình xung quanh nó rồi còn gì. Con ngốc không có anh trai, không có chị gái, chỉ có một thằng em trai thông minh và học giỏi thôi.
Lần đầu tiên con ngốc bắt đầu online hình như là năm nó học lớp 10 thì phải. Đi loanh quanh, thấy gì cũng lạ lẫm, đến cái việc đăng ký một cái nick cũng không xong, thì vốn dĩ nó là con ngốc mà lại.
Nick con ngốc là nhockid. Một cái nick rất dễ thương, một cái nick mà con ngốc cực kì yêu thích. Nhóc kid, nhóc kid còi, nhóc kid iu iu…
Hơn 3 năm trời đi lang thang trên net, con ngốc quen được nhiều người ghê luôn. Anh trai nè, chị gái cũng có nè, em út cũng nhiều, con ngốc còn có cả một ngôi nhà riêng trên net nữa nha.
Con ngốc thân nhất với một con ngốc khác - một con ngốc không-bao-giờ-ngốc-nhưng-luôn-nhận-mình-là-một-con-ngốc - một con ngốc lạ huơ, sống gần nhà và quen con ngốc trong một lần đi họp offline.
Vậy mà vẫn rất thân!
Con ngốc thích cái tính mạnh mẽ của con ngốc kia ghê lắm. Thích cái nhiệt tình, vui vẻ, và khéo léo của con ngốc kia.
Cái hồi con ngốc 17 tuổi, con ngốc biết yêu. (Ý da, nói ra sao con ngốc xấu hổ ghê!)
Thằng ngốc - một thằng ngốc không-bao-giờ-ngốc-nhưng-vì-yêu-con-ngốc-nên-trở-thành-thằng-ngốc - cũng 17 tuổi, dễ thương, nói chuyện hiền hiền, hay gọi con ngốc là "kiddddd" mỗi lần con ngốc avalable với thằng ngốc.
Rồi thằng ngốc về VN, con ngốc biết thế nào là yêu, là… "first kiss" (Ôi, sao con ngốc xấu hổ quá nè!). Không biết từ lúc nào, con ngốc chỉ biết nghĩ đến mỗi thằng ngốc thôi...
Thằng ngốc bảo, từ Sing về VN đi máy bay khoảng 2 tiếng rưỡi à, bằng SG ra HN thôi. Con ngốc cứ hay cười cười, hình như nỗi nhớ của cả hai chẳng ngắn được đến thế đâu...
Cuộc sống của con ngốc vẫn cứ đều đều, vẫn đi học, vẫn ăn kem, vẫn online dịch fic cho AMTP (ngôi nhà online của con ngốc ấy mà), vẫn lăng xăng làm AMDP với con vịt - người một nhà của nó, và tối tối vẫn nằm chờ điện thoại của thằng ngốc gọi về.
Cho đến một ngày, con ngốc biết là mọi chuyện không thể nào thay đổi được...
Con ngốc đến Nhật, lạ hoắc, hỏi 1 câu "Can u speak English?" cũng không thấy ai trả lời. Con ngốc chắc sẽ gục nếu không có thằng ngốc và đám bạn thân của nó trong hành - lý - yêu – thương.
Có một ngày đi qua, con ngốc biết một điều rằng, mưaTokyo không bao giờ giống như mưa SG được...
Nước mắt con ngốc cứ rơi hoài, con ngốc chẳng hiểu tại sao bản thân mình lại yếu đuối dzã man như thế nữa…
Chuyện con ngốc khóc ai nghe cũng ngạc nhiên, ngạc nhiên đến nỗi papa con ngốc nghe được tức tốc gọi sang hỏi thăm con ngốc... "Con nhớ bố mẹ, nên khóc nhè một chút chút thui mờ!"
Con ngốc say, 18 tuổi và 5 lon Asahi đen. Lần đầu tiên con ngốc biết uống bia, biết say là sao sao đó, và con ngốc vẫn cứ là con ngốc.
Ai cũng la, con ngốc say nói lung tung không cho ai ngủ, mấy anh dọa méc cha con ngốc nữa kìa... Con ngốc chỉ cười khi nghe mọi người kể, lúc đó con ngốc đòi uống hoài, lại còn nói linh tinh, hết tiếng Việt, nói sang tiếng Anh, rồi phang luôn cả sang tiếng Nhật... Mà con ngốc gọi mỗi tên của thằng ngốc mới ghê áh chớ…
Rồi con ngốc bệnh suốt một tuần sau đó, mặc dù con ngốc luôn bảo con ngốc lúc nào cũng khoẻ khoắn... con ngốc vẫn cứ là con ngốc.
Con ngốc không nói với ai chuyện thằng ngốc, việc thằng ngốc chỉ không ngốc nữa thôi mà, nên chẳng có việc gì để rêu rao hết, lần này con ngốc nghĩ là con ngốc thông minh hơn chút xíu.
Giấy không gói được lửa, có lẽ cái thái độ tránh né của con ngốc làm mọi người nhận ra gần hết, đặc biệt là một người nhạy cảm và thương con ngốc nhiều như con ngốc kia...
Lại một ngày nữa, vừa đúng một năm sau cái ngày "mưa Tokyo khác mưa Sài Gòn" ấy…
Nhiều chuyện xảy ra quá, con ngốc cứ hay cười khi nhận ra mình càng ngày càng ngốc. Cuời nhiều đến nỗi bây giờ con ngốc tưởng chừng rằng mình không thể hiểu được như thế nào là khóc... Con ngốc vẫn cứ là con ngốc.
Thằng ngốc - bây giờ chỉ còn đúng nếu đứng ở vị trí của con ngốc, còn thằng ngốc đã hết ngốc từ lâu rùi - vẫn khoẻ re. Thằng ngốc 19 tuổi, vẫn bình thường như bao người bình thường khác - con ngốc nghĩ thế. Con ngốc tự lừa mình như thế.
Cái cách con ngốc nhớ thằng ngốc làm nhiều người lo lắng, vì ai cũng yêu thương, cũng sẻ chia, cũng chìa tay ra cho con ngốc nắm lấy...
... trong khi con ngốc chỉ biết quay lưng về phía mọi người thôi...
... Dẫu sao thì, con ngốc vẫn cứ là con ngốc…
Con ngốc kia biết được tất cả mọi chuyện, và dĩ nhiên là con ngốc kia bực mình ghê lắm... Nói nhẹ cũng nhiều, nói nặng cũng không thiếu, la con ngốc um sùm cũng hong ít luôn. Con ngốc nghe lời, nhưng sao con ngốc chưa thể nào quên được thằng ngốc... Thì con ngốc vẫn cứ là con ngốc mà…
Con ngốc kia giận.
Đã chẳng có ai nói với con ngốc rằng nó là một con ngốc, ngoại trừ một con ngốc khác đủ yêu thương con ngốc nhiều đến nỗi nó có thể mắng thẳng vào mặt con ngốc "Mày biến đi!".
Hôm nay, kỷ niệm hơn nửa năm ngày con ngốc có người nhận là đệ tử của con ngốc. Hôm nay, ngày con ngốc ngồi trước màn hình laptop nhìn không chớp mắt cái blog của một con ngốc khác. Hôm nay, ngày thằng ngốc không còn là thằng ngốc nữa... Hôm nay…
Con ngốc à, con ngốc biết con ngốc giận con ngốc nhiều ghê lắm, con ngốc biết con ngốc thương con ngốc đến mức nào... Cả tiếng đồng hồ nghe tiếng con ngốc cười, con ngốc nói mà thấy gần con ngốc biết bao... Cả tiếng đồng hồ để con ngốc nhận ra con ngốc cũng một lần như con ngốc, cũng thất vọng, cũng chán chường, cũng "sốc sốc" gì đó... Nhưng, con ngốc không ngốc như con ngốc, con ngốc chỉ ngốc vì con ngốc tự gọi mình là một con ngốc khác thôi...
Con ngốc à, con ngốc làm mọi người yêu thương con ngốc phải lo lắng, con ngốc làm đệ tử của con ngốc ngồi yên đó hông biết làm gì với cái status "Leave me alone" của con ngốc. Con ngốc vẫn cứ là con ngốc.
Một năm, con ngốc cười suốt một năm trời, cười y như một con-ngốc-thật-sự, thì con ngốc vẫn cứ là con ngốc kia mà.
Một năm, có lẽ vì ngốc nên con ngốc mới cười được nhiều như thế…
Đã một năm…
Con ngốc sẽ không làm mọi người phải lo cho con ngốc nữa đâu.
Con ngốc sẽ không làm con ngốc kia phát khùng lên như thế nữa.
Con ngốc không hết ngốc, nhưng sẽ không ngốc như con ngốc vẫn đang ngốc.
Cái con ngốc cần là gia đình, là bạn bè, là con ngốc kia, là sự quan tâm của mọi người.
Cái con ngốc muốn quên đi là hình ảnh của thằng ngốc thôi.
Mà… thằng ngốc đã không còn là thằng ngốc từ rất lâu rồi, nên phải gọi thằng ngốc là... một người nào đó mới đúng.
Con ngốc vẫn cứ mãi là con ngốc.
Có một con bé, sống bình yên ấm áp trong tình yêu thương của tất cả mọi người, và như lời một trong số những người yêu thương đó, con bé là "VIP" của tất cả mọi người.
Con bé 19 tuổi, ngốc nghếch và xấu xí, sáng 8h dậy và tối 2h đi ngủ, bình thường như bao người bình thường khác. Chỉ có điều, nó là một con ngốc.
Người ta hay buồn khi người ta nhận ra mình là một đứa ngốc, nhưng chưa bao giờ con ngốc thấy buồn vì một điều vô duyên như thế. Nó ngốc nhưng nó được mọi người yêu thương lắm, và đó là điều làm con ngốc thấy hạnh phúc nhất.
Gia đình con ngốc khá giả, tạm gọi là thế. Thật sự thì con bé hạnh phúc rất nhiều so với nhiều gia đình xung quanh nó rồi còn gì. Con ngốc không có anh trai, không có chị gái, chỉ có một thằng em trai thông minh và học giỏi thôi.
Lần đầu tiên con ngốc bắt đầu online hình như là năm nó học lớp 10 thì phải. Đi loanh quanh, thấy gì cũng lạ lẫm, đến cái việc đăng ký một cái nick cũng không xong, thì vốn dĩ nó là con ngốc mà lại.
Nick con ngốc là nhockid. Một cái nick rất dễ thương, một cái nick mà con ngốc cực kì yêu thích. Nhóc kid, nhóc kid còi, nhóc kid iu iu…
Hơn 3 năm trời đi lang thang trên net, con ngốc quen được nhiều người ghê luôn. Anh trai nè, chị gái cũng có nè, em út cũng nhiều, con ngốc còn có cả một ngôi nhà riêng trên net nữa nha.
Con ngốc thân nhất với một con ngốc khác - một con ngốc không-bao-giờ-ngốc-nhưng-luôn-nhận-mình-là-một-con-ngốc - một con ngốc lạ huơ, sống gần nhà và quen con ngốc trong một lần đi họp offline.
Vậy mà vẫn rất thân!
Con ngốc thích cái tính mạnh mẽ của con ngốc kia ghê lắm. Thích cái nhiệt tình, vui vẻ, và khéo léo của con ngốc kia.
o O o
Cái hồi con ngốc 17 tuổi, con ngốc biết yêu. (Ý da, nói ra sao con ngốc xấu hổ ghê!)
Thằng ngốc - một thằng ngốc không-bao-giờ-ngốc-nhưng-vì-yêu-con-ngốc-nên-trở-thành-thằng-ngốc - cũng 17 tuổi, dễ thương, nói chuyện hiền hiền, hay gọi con ngốc là "kiddddd" mỗi lần con ngốc avalable với thằng ngốc.
Rồi thằng ngốc về VN, con ngốc biết thế nào là yêu, là… "first kiss" (Ôi, sao con ngốc xấu hổ quá nè!). Không biết từ lúc nào, con ngốc chỉ biết nghĩ đến mỗi thằng ngốc thôi...
Thằng ngốc bảo, từ Sing về VN đi máy bay khoảng 2 tiếng rưỡi à, bằng SG ra HN thôi. Con ngốc cứ hay cười cười, hình như nỗi nhớ của cả hai chẳng ngắn được đến thế đâu...
Cuộc sống của con ngốc vẫn cứ đều đều, vẫn đi học, vẫn ăn kem, vẫn online dịch fic cho AMTP (ngôi nhà online của con ngốc ấy mà), vẫn lăng xăng làm AMDP với con vịt - người một nhà của nó, và tối tối vẫn nằm chờ điện thoại của thằng ngốc gọi về.
Cho đến một ngày, con ngốc biết là mọi chuyện không thể nào thay đổi được...
Con ngốc đến Nhật, lạ hoắc, hỏi 1 câu "Can u speak English?" cũng không thấy ai trả lời. Con ngốc chắc sẽ gục nếu không có thằng ngốc và đám bạn thân của nó trong hành - lý - yêu – thương.
o O o
Có một ngày đi qua, con ngốc biết một điều rằng, mưaTokyo không bao giờ giống như mưa SG được...
Nước mắt con ngốc cứ rơi hoài, con ngốc chẳng hiểu tại sao bản thân mình lại yếu đuối dzã man như thế nữa…
Chuyện con ngốc khóc ai nghe cũng ngạc nhiên, ngạc nhiên đến nỗi papa con ngốc nghe được tức tốc gọi sang hỏi thăm con ngốc... "Con nhớ bố mẹ, nên khóc nhè một chút chút thui mờ!"
Con ngốc say, 18 tuổi và 5 lon Asahi đen. Lần đầu tiên con ngốc biết uống bia, biết say là sao sao đó, và con ngốc vẫn cứ là con ngốc.
Ai cũng la, con ngốc say nói lung tung không cho ai ngủ, mấy anh dọa méc cha con ngốc nữa kìa... Con ngốc chỉ cười khi nghe mọi người kể, lúc đó con ngốc đòi uống hoài, lại còn nói linh tinh, hết tiếng Việt, nói sang tiếng Anh, rồi phang luôn cả sang tiếng Nhật... Mà con ngốc gọi mỗi tên của thằng ngốc mới ghê áh chớ…
Rồi con ngốc bệnh suốt một tuần sau đó, mặc dù con ngốc luôn bảo con ngốc lúc nào cũng khoẻ khoắn... con ngốc vẫn cứ là con ngốc.
Con ngốc không nói với ai chuyện thằng ngốc, việc thằng ngốc chỉ không ngốc nữa thôi mà, nên chẳng có việc gì để rêu rao hết, lần này con ngốc nghĩ là con ngốc thông minh hơn chút xíu.
o O o
Giấy không gói được lửa, có lẽ cái thái độ tránh né của con ngốc làm mọi người nhận ra gần hết, đặc biệt là một người nhạy cảm và thương con ngốc nhiều như con ngốc kia...
o O o
Lại một ngày nữa, vừa đúng một năm sau cái ngày "mưa Tokyo khác mưa Sài Gòn" ấy…
Nhiều chuyện xảy ra quá, con ngốc cứ hay cười khi nhận ra mình càng ngày càng ngốc. Cuời nhiều đến nỗi bây giờ con ngốc tưởng chừng rằng mình không thể hiểu được như thế nào là khóc... Con ngốc vẫn cứ là con ngốc.
Thằng ngốc - bây giờ chỉ còn đúng nếu đứng ở vị trí của con ngốc, còn thằng ngốc đã hết ngốc từ lâu rùi - vẫn khoẻ re. Thằng ngốc 19 tuổi, vẫn bình thường như bao người bình thường khác - con ngốc nghĩ thế. Con ngốc tự lừa mình như thế.
Cái cách con ngốc nhớ thằng ngốc làm nhiều người lo lắng, vì ai cũng yêu thương, cũng sẻ chia, cũng chìa tay ra cho con ngốc nắm lấy...
... trong khi con ngốc chỉ biết quay lưng về phía mọi người thôi...
... Dẫu sao thì, con ngốc vẫn cứ là con ngốc…
o O o
Con ngốc kia biết được tất cả mọi chuyện, và dĩ nhiên là con ngốc kia bực mình ghê lắm... Nói nhẹ cũng nhiều, nói nặng cũng không thiếu, la con ngốc um sùm cũng hong ít luôn. Con ngốc nghe lời, nhưng sao con ngốc chưa thể nào quên được thằng ngốc... Thì con ngốc vẫn cứ là con ngốc mà…
o O o
Con ngốc kia giận.
Đã chẳng có ai nói với con ngốc rằng nó là một con ngốc, ngoại trừ một con ngốc khác đủ yêu thương con ngốc nhiều đến nỗi nó có thể mắng thẳng vào mặt con ngốc "Mày biến đi!".
o O o
Hôm nay, kỷ niệm hơn nửa năm ngày con ngốc có người nhận là đệ tử của con ngốc. Hôm nay, ngày con ngốc ngồi trước màn hình laptop nhìn không chớp mắt cái blog của một con ngốc khác. Hôm nay, ngày thằng ngốc không còn là thằng ngốc nữa... Hôm nay…
o O o
Con ngốc à, con ngốc biết con ngốc giận con ngốc nhiều ghê lắm, con ngốc biết con ngốc thương con ngốc đến mức nào... Cả tiếng đồng hồ nghe tiếng con ngốc cười, con ngốc nói mà thấy gần con ngốc biết bao... Cả tiếng đồng hồ để con ngốc nhận ra con ngốc cũng một lần như con ngốc, cũng thất vọng, cũng chán chường, cũng "sốc sốc" gì đó... Nhưng, con ngốc không ngốc như con ngốc, con ngốc chỉ ngốc vì con ngốc tự gọi mình là một con ngốc khác thôi...
Con ngốc à, con ngốc làm mọi người yêu thương con ngốc phải lo lắng, con ngốc làm đệ tử của con ngốc ngồi yên đó hông biết làm gì với cái status "Leave me alone" của con ngốc. Con ngốc vẫn cứ là con ngốc.
o O o
Một năm, con ngốc cười suốt một năm trời, cười y như một con-ngốc-thật-sự, thì con ngốc vẫn cứ là con ngốc kia mà.
Một năm, có lẽ vì ngốc nên con ngốc mới cười được nhiều như thế…
Đã một năm…
o O o
Con ngốc sẽ không làm mọi người phải lo cho con ngốc nữa đâu.
Con ngốc sẽ không làm con ngốc kia phát khùng lên như thế nữa.
Con ngốc không hết ngốc, nhưng sẽ không ngốc như con ngốc vẫn đang ngốc.
Cái con ngốc cần là gia đình, là bạn bè, là con ngốc kia, là sự quan tâm của mọi người.
Cái con ngốc muốn quên đi là hình ảnh của thằng ngốc thôi.
Mà… thằng ngốc đã không còn là thằng ngốc từ rất lâu rồi, nên phải gọi thằng ngốc là... một người nào đó mới đúng.
Con ngốc vẫn cứ mãi là con ngốc.