Có phải, đó là khi ta đang phóng xe về nhà sau giờ làm, một xe máy chở giấy ngay phía trước mặt chợt bung ra và bay tung. Người lái xe lom khom đi nhặt lại từng tờ trước làn xe đang mải miết phóng.
Ta nới tay ga, định quay lại. Rồi chặc lưỡi: Làn đường bên trái đang tắc, qua đèn đỏ quay lại chắc phải mất 10 phút, chắc người khác giúp họ xong rồi. Chặc lưỡi vít tay ga phóng tiếp. Ta ngụy biện cho mình? Ta đã đi quá nhanh hay là ta vô tâm?
Có phải, đó là khi ta đang phóng xe về nhà sau giờ làm, một xe máy chở giấy ngay phía trước mặt chợt bung ra và bay tung. Người lái xe lom khom đi nhặt lại từng tờ trước làn xe đang mải miết phóng. Ta nới tay ga, định quay lại.
Rồi chặc lưỡi: Làn đường bên trái đang tắc, qua đèn đỏ quay lại chắc phải mất 10 phút, chắc người khác giúp họ xong rồi. Chặc lưỡi vít tay ga phóng tiếp. Ta ngụy biện cho mình? Ta đã đi quá nhanh hay là ta vô tâm?
Có phải, đó là buổi sáng sớm, khi đi tập về. Ngang qua đường có một chú bán than xe chở đầy ụ, bất chợt một bên sọt bị sụt và than lăn ngổn ngang trên đường. Một vài chiếc xe khác vút qua.
Ta lại nới tay ga. Và... cân nhắc: Nếu dừng lại, ta sẽ về muộn, sẽ không kịp nấu sáng cho cả nhà, sẽ đi chợ muộn và sẽ đi làm muộn. Ta lại vít tay ga... Ta ích kỷ, ta chỉ lo lắng bảo toàn cho chữ 'ngoan' của mình với gia đình nên ta hờ hững với người dưng?
Sống chậm...
Có phải, đó là khi ta dừng lại và suy nghĩ: Ta đã quan tâm đến mọi người chưa? Lịch gọi điện tuần này là cho những ai? Tháng này sinh nhật ai? Mùng mấy thì giỗ cụ, giỗ ông bà? Cuốn Harry Potter đọc đến khi nào thì hết?
Rằng mình đã bao giờ cảm thấy đủ thời gian, chỉ đơn giản đi lang thang khi chiều xuống, sà vào một quán nhỏ ven đường vô tư ăn uống như hồi sinh viên; chỉ đơn giản cho mình một khoảng thời gian để không bận tâm bởi những trắc trở công việc, để bớt những lo toan, suy nghĩ trong cuộc sống;
Có phải là khi có người nói với ta rằng tiền chỉ là phương tiện. Nhiều người nhầm nó là mục đích nên quên mất một điều hạnh phúc mới là cái đích cuối cùng mà người ta hướng tới. Đúng, nhưng đôi khi vẫn thấy lăn tăn vì không biết người đã làm được chưa?
Có phải là khi ta không cập nhật những phục trang mới lạ như bọn con gái cùng tuổi? Ta không tóc nâu môi trầm, không tóc ép, tóc xoăn như những đứa con gái nhà quê lên thành phố khác?
Là khi ta loay hoay tìm tiền lẻ cho người ăn xin ở hàng ốc, và anh nhận xét rằng ta thể hiện không đúng lúc. Đúng không? Người ta bảo sống chậm là cổ hủ đấy; là lạc hậu đấy.
Sống nhanh...
Có phải, khi cuộc sống đi lên là khi mình phải hay nhìn lại. Nhưng nhìn lại không phải để xem xét và... sống chậm lại, mà thường thì ta thấy mình... tụt hậu nhiều hơn. Lại tăng tốc, sống nhanh hơn, vội vã hơn, đọc sách nhiều hơn, nghĩ suy nhiều hơn, căng thẳng nhiều hơn, bất an nhiều hơn, hờ hững nhiều hơn, và vô tâm cũng đầy hơn.
Ta có đang đi quá nhanh không nhỉ?
No Comment.